Рет қаралды 30
Có lần mình được nghe câu chuyện giữa Peter Lindbergh và nam tài tử điện ảnh Brad Pitt. Một người là Nhiếp Ảnh Gia chân dung huyền thoại, một người là nam diễn viên đại tài, và cũng đặc biệt hơn khi họ đều là những người mình cực kì yêu thích bởi sự xuất chúng trong lĩnh vực của họ.
Về cơ bản đó là một Job mà Peter Lindbergh được giao nhiệm vụ chụp chân dung của Brad Pitt. Điều đặc biệt của câu chuyện này không phải vì những tấm hình mà là cách làm việc của cả hai. Ngày hôm đó ngoài những câu nói xã giao cơ bản, họ hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Nếu như cách đây mấy năm, mình sẽ thấy rất khó hiểu về chuyện này và thấy nó thật kì lạ. Nhưng ở thời gian hiện tại mình có thể thấy sâu sắc cách làm việc này và không lấy làm bất ngờ nữa, bởi bản thân mình cũng đã và đang học cách cũng như thực hành kiểu “chụp ảnh lười biếng” như vậy. Có hai cách chụp chân dung, kiểu thứ nhất là để miêu tả dáng vẻ bề ngoài của nhân vật, và kiểu thứ hai là để nói ra nhân vật là ai. Ngày hôm đó, Brad Pitt là Brad Pitt, anh không phải cố gắng trở thành một ai hay một cái tôi cảm xúc nào. anh được Peter hoàn toàn dành cho một khoảng không gian được làm những điều mình thích, nghĩ những điều muốn nghĩ, nói cách khác anh đã được làm chính mình. Còn Peter Lindbergh, ông biết giới hạn của mình ở đâu, bởi khác với một hoạ sĩ( được tự do lượm lặt, thêm thắt chi tiết...), nhiếp ảnh gia chân dung luôn luôn sáng tác dựa trên một tác phẩm có sẵn. Đó cũng là câu chuyện mà mình đã chia sẻ với cặp đôi Hiếu & Kẹo trước khi chụp lại tình yêu của họ sau 10 năm kết hôn.
Vẫn là một buổi chụp tự nhiên, không sắp đặt, không tạo dáng và ít nói chuyện. Ngày hôm đó, những giọt nước mắt của nhân vật chính đã rơi, và vẫn như mọi khi, tình yêu thì ngập tràn trước ống kính của mình.