Đây là một câu chuyện có thật: Một cựu sinh viên đã đi dạy ở một trường học trong một ngôi làng. Một cô giáo tại trường đã âm thầm yêu anh, nhưng cô ấy mắc một căn bệnh nặng. Cô giáo biết rằng giữa cô và anh không có tương lai, vì vậy cô không bao giờ thể hiện tình cảm thực sự trong lòng mình. Cho đến một ngày, sau kì nghỉ trường, anh trở về quê nhà, cô giáo biết đây là lần cuối cùng cô không thể chờ đợi anh trở lại nữa. Vì vậy, cô quyết định vượt qua ngọn núi tuyết để nói cho anh nghe những từ cô luôn muốn nói nhưng chưa bao giờ dám thốt ra. Nhưng khi bước lên núi tuyết, tuyết trở nên dày dặc hơn. Cô phải đi qua một vùng núi tuyết hẻo lạt, cơ thể mong manh của cô không thể chống lại được sự lạnh giá của tuyết. Cô không chấp nhận bị quật ngã, nhưng bước chân của cô trở nên nặng nề hơn. Cuối cùng, cô gọi tên anh, nhắm đôi mắt và ngã xuống trên núi tuyết. Có lẽ một ngày nào đó, khi anh quay trở lại ngôi làng quen thuộc, khi anh đi qua núi tuyết, anh sẽ thấy một đám cỏ gặp nơi cô giáo đã ngã, nở ra một bông hoa thung lũng đẹp…