Рет қаралды 17,894
số Zalo ĐT: của kênh là: 0989 026 369. Số tài khoản: 35212 050 73736 AGRIBANK. HOÀNG HÙNG CƯỜNG.
Những MTQ. Muốn Giúp đở tác giả cho vơi bớt khó khăn thì liên hệ kênh nhé!
.......
Kênh ký ức chiến tranh, trân trọng giới thiệu cuốn nhật ký chiến tranh, với nhan đề. Lính chiến, của cựu chiến binh ,Trung uý Phạm Hữu Thậm.
Cả Trung đoàn cùng bị bệnh... "Thèm ăn" và chuyện tôi được ra Bắc... Nhưng tự quyết định ở lại.
8 giờ sáng 2/11/1969, các đơn vị thuộc Trung đoàn 38, trừ số ở lại hậu cứ, lần lượt hành quân về phía Tây của Quảng Đà.
Chúng tôi có trinh sát của Trung đoàn dẫn đường, đi theo đường giao liên để ra đường 14. Bộ đội hành quân leo lên đỉnh Dốc Mực, tụt xuống chân dốc phía Tây thì được lệnh nghỉ, tìm măng, lấy hoa chuối rừng để nấu ăn.
Khu rừng này không có người ở, vắt nhiều như bọ. Nằm trên võng vấn thuốc hút thấy vướng ở cạp quần lại là con vắt. Ngủ một giấc, mở mắt không được, há mồm không ra, sờ thấy 3 con vắt, chúng chằng qua mắt, vắt qua mồm cũng chẳng hề gì.
Ngày 3/11/1969, buổi sáng chúng tôi đến đường 14. Con đường nằm ở phía Đông Nam trên bờ sông Bun. Chúng tôi đi xuôi dòng sông một đoạn, thì gặp các đơn vị của Trung đoàn cũng vẫn nối tiếp nhau đi trên đường 14.
Đội quân chúng tôi đã kiệt sức vì đói ăn, ốm yếu, bệnh tật bước chẳng nổi, bê bết, hết hơi, đổ xiêu, đổ vẹo. Đi chừng 300 đến 500 mét lại buông súng nằm sõng xoài. Mỗi ngày một người chỉ có tiêu chuẩn nửa bò gạo. Phải kiếm rau rừng dọc đường 14 ăn thêm.
May là có lá lốt, rau tàu bay mọc nhiều, chúng tôi vừa đi vừa hái ăn. Chân tôi bị đau khớp gối đã lâu, phải vác khẩu C K C chống gậy đi cuối đội hình.
17 giờ ngày 3/11/1969, chúng tôi đến bến Đò Dàng ngồi nghỉ, chờ từng đơn vị qua đò quá Giang. Lúc bấy giờ, thấy anh Cảnh người Quảng Ngãi làm Chủ nhiệm Quân y Trung đoàn ngồi một mình trên hòn đá bờ sông ăn kẹo, chúng tôi thèm ứa nước dãi, chảy nước mắt…
Khoảng 22 giờ 3/11/1969, đơn vị tôi mới sang được đò, tìm nơi mắc võng ở triền sông, mọi người mệt quá ngủ li bì. Tôi dậy đi giải, thấy có ảnh lửa bên hốc đá, tôi đi lại thấy anh Ca ngồi gác, đang nấu một ăng gô cơm.
- Thậm đó hả? Lại đây, sờ túi cóc ba lo của tao lấy giúp 2 cái thìa Mỹ với gói muối lẹ lên.
Tôi “vâng”, rồi lặng lẽ làm theo lời anh. Cơm chín, chúng tôi cùng xúc ăn.
- Cơn muối mà ngon quá anh nhỉ!
- Khẽ chứ, kẻo anh em biết, không có cho nhau thì tội.
Chỉ một loáng, chúng tôi đã ăn hết ăng gô cơm. Ăn vào đâu, biết ngấm đến đó, ấm bụng và dễ chịu thật!
- Cảm ơn anh nhé, lần sau có cái gì bảo em với. Mà anh đi ngủ đi, để em gác cho.
- Thôi mày đau chân đi ngủ trước. Hết giờ rồi để tao gọi thằng Bình.
Tôi lên võng vấn thuốc lá hút, thấy khoan khoái hơn cả thuốc tiên.
Ngày 4/11/1969, sáng dậy nấu mỗi người được chia miệng bát cơm, không bõ dính ruột. Tôi nghĩ lúc đêm mình cũng được vài bát rồi, giờ để cho 3 người ăn mỗi người cũng thêm được 1 thìa. Tôi bảo Định:
- Các anh ăn đi, cả đêm tôi bị tào tháo đuổi, đau bụng không ăn được...