Рет қаралды 44,722
NHẬT KÝ LÍNH CHIẾN.
TG: CCB. Phạm Hữu Thậm
Ngày 2/7/1970, chúng tôi lại nhận lệnh hành quân, mỗi người còn được phát 6 bò ngô thối đem đi chiến đấu.
Trung đội 1 do Đại đội trưởng Mậu trực tiếp chỉ huy, đi với K8 đến khu vực bến Thạch Mỹ. Trung đội 2 và Trung đội 3 do Chính trị viên Quang, Đại đội phó Quần chỉ huy đi với K9 đến khu vực bến đò Ràng.
Trên đường hành quân, trời mưa khổ sở leo dốc, trèo đèo, dạ dày lép kẹp. Đi một đoạn lại nghỉ, đầu gối mỏi, chân tay rã rời. Quả ươi rụng gặp nước nở ra bốc đưa vào miệng; cả quả mẫu đơn, quả kè, quả trám, gắm đều ăn. Cái đói đã thành bệnh kinh niên với những người lính mặt trận này.
16 giờ chiều ngày 2/7/1970, đã đến khu vực chiến địa. Anh nuôi ở lại trong rừng, bên bờ khe có nước. Chúng tôi đưa hỏa lực ra ngoài đồi tranh. Trận địa 12 ly 7 đặt trên đồi bình độ 100, cách đường số 14 hai trăm mét. Súng máy đại liên ở đồi bình độ 72, bên phải súng 12 ly 7. Mỗi trận địa cách nhau từ 200 đến 300 mét, có 6 quả đạn rốc két M72, 1 súng M79, 1 súng A K.
Đêm mùng 2 và ngày mồng 3/7/1970, chúng tôi làm xong trận địa, liên lạc Him, anh nuôi Tích, Y tá Luật bắt ốc, trèo hái bòng bong lấy rau rừng ăn trừ bữa. Ngày trực chiến, đêm canh gác; dù pháo sáng bay như nấm. Đạn 20 ly nổ khắp nơi; dọc đường 14, bờ sông Bung máy bay B52 rải bom, chất độc hóa học tàn lụi cỏ cây chỉ còn cây khô mộc nhĩ mọc đầy, cây non lúp xúp chỗ có chỗ không; pháo bắn tuần từ bãi Đá đến bến đò Giàng; máy bay L19, O Vê 10 bay suốt ngày đêm.
Lúc 5 giờ ngày 6/7/1970, từ phía Tây Nam tai họa kéo đến. Trong lúc chúng tôi còn đang thiêm thiếp, nhờ nhạy cảm của người lính biết trước cái chết đang rình mò, tất cả đều bật như lò xo lao xuống hầm. Đó là tiếng réo quen thuộc của trận mưa bom; tiếng réo khủng khiếp của đạn địch, tiếng nổ liên hồi của bom B52 theo trục đường 14 rải vắt qua trận địa chúng tôi.
Suốt ven sông khói lửa mịt mù, pháo từ Thượng Đưc bắn lên, pháo tăng tốc từ vùng xuôi bắn tới, những tiếng nổ long trời. Ngày hôm trước, phía bến Thạch Mỹ quân ta đã chạm súng với địch, không biết được thua ra sao.
Tầm nửa buổi anh nuôi đem ốc suối và quả bòng bong ra trận địa. Chiếc máy bay 2 thân bắn đạn 20 ly xuống các gò dọc sông. Lại con đầm già đen gọi loa chiêu hồi: Các bạn cán binh Bắc Việt, các bạn không còn nơi nào an toàn, từ rừng núi đến đồng bằng đã thuộc vào quân lực Việt Nam cộng hòa và đồng minh chiếm giữ, các bạn không thể thoát, hãy mau ra hồi chánh, chính phủ quốc gia sẽ đối đãi tử tế. Tiếng hát nhạc vàng cải lương tâm lý chiến từ trên cao ngân nga theo gió…
Rồi chiếc L19 bắn đạn khói xuống khu vực Cầu Vôi chỉ điểm cho máy bay phản lực đến đánh bom. Sau một giờ, mấy chiếc trực thăng bay theo sông bắn xả vào các thung lũng rồi vòng lại bắn rốc két theo trục đường 14; hai chiếc trực thăng vượt lên dẫn đường cho quân Mỹ hành quân một hàng dài.
Đợi quân địch đến Cầu Vôi, Trung đội trưởng Trương hạ lệnh: Nhằm thẳng quân thù, bắn!
Tôi kéo cò súng 12 ly 7 bắn giữa đội hình quân địch; súng máy trung liên RPD và B41 bắn chặn đầu; súng máy đại liên bắn khóa đuổi làm cho đội hình Tiểu đoàn quân Mỹ bị rối loạn. Chúng chạy ngược xuôi đều bị bắn. Súng C K C và A K bắn tỉa những tên chạy lộn xộn.
Quân Mỹ chết không kể xiết. Chúng mất khoảng 1 phần 3 quân số, đứa nằm đứa bò đứa chạy, dạt hết xuống vệ đường 14. Bốn chiếc trực thăng lồng lộn bắn vãi đạn xuống trận địa chúng tôi để cứu nguy cho quân Mỹ. Bọn ở ở phía sau cũng đặt hỏa lực để bắn lại hỗ trợ đồng đội chúng.
Trung đội tôi lúc này hy sinh 4, bị thương 2 đồng chí. Quân Mỹ xông lên lấy xác. Chúng tôi tiếp tục chiến đấu, bắn quân Mỹ chạy lùi 300 mét.